[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ, nhưng mà… Thái tử điện hạ, sao người lại vào đây? Vĩnh Nương cung kính hành lễ, giọng nói đầy cẩn trọng và dè dặt.
  • Thái tử Lí Thừa Ngân
    Thái tử Lí Thừa Ngân
    Vĩnh Nương không cần đa lễ như vậy, cứ đứng dậy đi. Ta đứng bên ngoài chờ đón Thái tử phi của ta, thế mà thời gian đã trôi qua hơn nửa nén hương, ta rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy người mà ta muốn đợi. Ta sợ nơi đây xảy ra chuyện gì nên đành đích thân vào tận nơi để tìm người vậy. Ai bảo người đó là nương tử của ta kia chứ.
  • Tiểu Phong vẫn không thèm quay đầu, nhưng trong lòng không ngừng chửi mắng khinh bỉ, đúng là loại giả nhân giả nghĩa, luôn làm ra vẻ mình rất thương yêu nàng, nhưng mặt khác lại chính là người đưa nàng đối diện với những đau khổ đo. Vĩnh Nương mỉm cười, hạ giọng.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Điện hạ, đều là lỗi của nô tì, lúc nãy nô tì phát hiện trên giá y có chút sơ sót nhỏ thế nên mới tức tốc sửa lại, do đó mới làm chậm trễ, khiến điện hạ phải chờ đợi.
  • Lí Thừa Ngân nhíu mày tỏ ý không vui, ra hiệu bảo Vĩnh Nương tiếp lời. Và dĩ nhiên Vĩnh Nương cũng là người thông minh, lại là người thân cận của Thái tử, thế nên đã khéo léo xoay chuyển.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Bộ giá y này do đích thân Hoàng Thái hậu và Hoàng Thượng chọn lựa, chắc chắn không thể nào có sai sót gì được, đây chắc là do đám nô tì đó trong lúc vận chuyển đã không may làm vướng ở chỗ nào rồi. Nhưng mà hôm nay là ngày quan trọng, điện hạ không thể để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng tâm trạng được.
  • Lí Thừa Ngân hiểu ý, vờ như không có gì, chỉ nhìn vào cận vệ bên cạnh, nháy mắt một cái, người đã gật đầu rồi rời khỏi. Hắn sống đến ngày hôm nay, vì sao từ một hoàng tử tầm thường lại có thể bước đến vị trí này, những nguyên tắc ngầm đó, hơn ai hết, hắn vẫn là người hiểu rõ hơn nhất. Lần này chỉ là một chiếc áo, ai biết được lần sau sẽ là thứ gì cơ chứ.
  • Chốn thâm cung này, nói sống dễ không dễ, nói sống khó cũng không quá khó, chỉ là thuận ta thì sống, nghịch ta thì mất mà thôi. Kẻ nào nắm giữ được quyền lực đương triều, kẻ đó mới chính là kẻ thắng cuộc, có đôi khi cuộc sống buộc hắn phải tự biến mình thành một con cáo biết giấu đi mấy chiếc răng nanh. Nếu hắn không như thế, đừng nói là vị trí thái tử như bây giờ, chỉ e rằng đến cả cái mạng để làm hoàng tử cũng không còn nữa.
  • Tiểu Phong chỉnh xong lại chân mày bên phải, cuộc trò chuyện cuối cùng cũng dừng lại, nàng từ từ xoay người lại, thú thật, nàng cũng rất muốn diện kiến dung mạo của con rắn độc này thế nào.
  • Giữa căn phòng sa hoa, tràn ngập mùi hương từ dược liệu, những thứ hương thơm như đưa người ta đến một cảnh giới nào đó xa lạ. Trong lúc vô tình, một làn gió dịu êm chẳng biết từ đâu bất chợt bay đến, chạm vào làn da mịn màng của Tiểu Phong, cũng hôn lên mái tóc được búi lên chỉn chu tỉ mỉ, Lí Thừa Ngân có cảm giác hệt như mình vừa lạc vào một vườn hoa, lại còn mang theo chút ảo ảnh diệu kì.
  • Khi cơn gió vô tình chạm mặt Tiểu Phong, hắn nhìn thấy dường như đến gió cũng có chút ganh tị với nàng, bởi đều là hai kẻ cùng tên (Phong có nghĩa là Gió), thế nhưng sao nàng lại lộng lẫy yêu kiều như thế này, khiến hắn chẳng cách nào có thể rời mắt. Bỗng nhiên hắn phát hiện con tim mình có điều gì đó khác thường, nơi đó đập liên hồi, khẽ khàng rất rõ, khiến người biết cách che giấu cảm xúc như hắn cũng không thể nào có thể kiềm chế được mà thất thần. Hệt như lần đầu hắn nhìn thấy nàng, khi ấy nàng đã nói với hắn, nàng chính là Tây Lương Cửu Công chúa - Tiểu Phong.
  • Trái lại, phía Tiểu Phong cũng chẳng thua kém gì Lí Thừa Ngân. Thôi thì, nàng cũng tự thừa nhận mình cũng chẳng phải bậc chính nhân quân tử hay lương thiện gì cả, nàng cũng chỉ là một cô gái nhỏ, chưa từng trải qua chuyện yêu đương, chưa từng tiếp xúc với nam nhân. Mà phàm là người trong thiên hạ, có mấy ai đứng trước một nhan sắc rắn rỏi độc đáo như thế mà không có chút say sưa? Rõ ràng khi nãy nàng còn chuẩn bị sẵn mấy lời để mỉa mai Lí Thừa Ngân, thế nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, cuối cùng nàng cũng có thể hiểu vì sao trong truyện Triệu Sắt Sắt và Cửu công chúa Tiểu Phong thật lại dành tình cảm, yêu và làm nhiều việc vì hắn đến như vậy, chính là vì khuôn mặt này đây.
  • Ôi! Nếu đẹp trai có thể mài thành gạo, vậy thì Lí Thừa Ngân chắc chắn sẽ là người rất giàu ấy! Tại sao trên đời này lại có một tra nam có tướng mạo đẹp như tạc tượng thế kia? Thảo nào các nàng ta không ngừng yêu hắn.
  • Nhưng mà, Tiểu Phong nàng vốn vẫn còn rất tỉnh táo, cho dù hắn quả thực có thứ nhan sắc mà nàng muốn có, nhưng mà tuyệt đối vẫn không thể tha thứ cho những chuyện tày trời mà hắn đã làm được. Ôi! Thật là uổng phí mà, nhưng biết sao được, ai bảo nàng bình sinh đã là người tốt làm gì?
14
Chương 7